An Giang

 

         Đầu tháng 4 vừa qua, chờ Nữ vừa lành xương vai và sau chuyến đi Quảng Ngải của vợ chồng hắn lo đám hỏi cho con trai, tụi nầy hai đứa làm chuyến về miền Tây lần 2. Lần nầy đi Long Xuyên tìm thăm gia đình vợ con Lê phú Cường như các bạn đã dặn

         Sáng 5 tháng 4 tụi nầy ra bến xe miền Tây thảy Honda lên nóc xe đò An Giang Long Xuyên.  8 giờ 30 mua vé và lên xe ngồi. Chủ xe và lơ đồng thanh cam đoan: "9 giờ 15 xe sẽ lăn bánh, hai chú cứ lên ngồi". Nguyên chiếc xe dài thoòng mới chỉ có 4 người khách mà họ cam kết dử quá khiến mình cũng ớn. Quả thật, 9 giờ 15 xe bắt đầu lăn bánh, máy nổ, tài xế cho xe nhích nhẹ qua góc bên kia cách chừng 10 mét rồi cứ để máy nổ, hút thuốc, ngồi ngóng tiếp, rồi tắt máy lại chờ. Hơn 10 giờ mới thực sự rời bến: rề rề như rê để tìm vài con cá lóc lang thang. Được cái xe tốt, máy êm, tài xế trầm tĩnh vui vẻ. Qua khỏi cầu Bình Điền mới thực sự "bình phi", vào quỹ đạo miền tây. Lại tái ngộ cầu Mỹ Thuận, rẽ phải qua khu vực nhà Nguyễn đình Ninh đi về hướng Sa Đéc tức tỉnh Đồng Tháp hiện nay. Qua Sa Đéc đến ngã ba Lấp Vò, bọc phải đến bến phà Cao Lảnh, không qua phà vẫn đi tiếp, bọc trái trở lại một đoạn dài là đến bắc An Hòa. Kia rồi, nhìn qua sông lớn đã thấy những hàng chữ tổ trảng: Chợ Mới An Giang. Tàu ghe trên mặt sông có vẽ nhộn nhịp hơn, có những tàu kéo cả chục chiếc ghe chất đầy thơm, dừa, chuối, mía...đủ thứ làm thành những khúc dài thoòng. Có ghe chỉ có một tên năm gác cẳng ngủ khì mặc cho dây kéo cả đoàn xì xạch trên sóng nước. Xa mút về hai ngã sông là ngút ngàn cây xanh bít lấp hai bên bờ. Trời nước mênh mông giăng trải khiến mình cảm thấy sao bé nhỏ lạ thường. Và không khí thanh bình quá làm mình ngây ngất khó tả; hệt như lần trước đứng trên giữa cầu Mỹ Thuận ngó về 2 phía sông bát ngát trời mây để mà tưởng ngược về nguồn nước tít tắp mãi tận những vùng núi cao hẻo lánh bên Vân Nam Trung Quốc. Phà và sông đều lớn nhưng lượng khách qua sông không nhiều lắm, chẳng bằng một góc phà Mỹ Thuận trước đây khi chưa có cầu. Vả chăng đây cũng chỉ là nhánh tẻ trong khi Mỹ Thuận thì có cả một khối người xe từ Vĩnh Long đổ về Cân Thơ, Sóc Trăng, Bạc Liêu, Cà Mau.

       15 giờ xuống xe tại bến Long Xuyên, đão phố và hỏi tìm địa chỉ. Vậy mà cũng lần quần gần hai giờ mới tìm ra nhà vì số nhà hơi lắt léo mặc dù đường phố không đến nổi bàn cờ như ở Sàigòn. Chẳng có ai ở nhà nhưng tìm được đến nơi là thấy nhẹ nhàng rồi. Buổi tối vòng lại thì gặp hai cô con gái của Lê phú Cường; cháu út và áp út. Cả hai đều liến thoắng vui vẻ với hai ông khách sơ ngộ nhưng là bạn xưa của cha mình. Gữa chừng câu chuyện thì cháu Bảo Uyên tức áp út nói để thử gọi điện thoại cho hai bác nói chuyện với mẹ. Vợ Cường hiện đang du lịch Hà Nội được 8 ngày , hai tuần nữa mới về tới."A lô! Má đó hả, có hai bác bạn của ba hồi ở Đà Lạt mới từ thành phố Sàigòn tới thăm gia đình mình, má nói chuyện với hai bác nghen, con trao máy". Bà xã Cường lúc đó đi du lịch cùng với các bà bạn hàng ở chợ tổ chức hàng năm, kể cũng hơi tốn. Má con bả hà tiện lắm nhưng tụi con cứ đốc để bả đi chơi một chuyến. Tụi con nói má: Má già rồi cứ đi cho thoải mái, để tụi con lo. Đi cho biết với người ta cho vui.

        Kể ra thì hiện nay vợ con Cường có thể nói là sung túc, nhà trong hẻm nhưng là nhà đúc, cửa kính đẹp đẻ và tiện nghi trong nhà không thiếu thứ gì mà toàn là đồ cao cấp cả. "Cái hồi gia đình con bắt đầu dễ thở là ba con chết, tội nghiệp. Trước đó ba má với tụi con ở bên miếng đất ông bà nội thì khổ lắm, ăn uống thiếu thốn đủ thứ, ba thì cày ruộng làm đất tối ngày. Sau má con mới tính đường về đây buôn bán, từ từ mới đỡ. Giờ má con khỏi phải làm gì, tụi con có sạp ở chợ bỏ sỉ giày dép cho người ta, cả nhà có 4 người thợ chuyên làm dép nữ bỏ mối. Ngày 19 tháng 5 tới là ngày gỗ ba con lần thứ 8. Sáng đó ba con vẫn bình thường, ổng khoẻ lắm, tự nhiên đến gần trưa là bị chóng mặt tưởng trúng gió, tới hồi đi cấp cứu ở bịnh viện thì bác sĩ chê, nói phải chở về nhà liền, Về là ba chết. Sáng đó con đi thi cấp 2, về tới khóc quá trời, bỏ thi buổi chiều và ngày sau luôn. Con gái út của Cường miên man câu chuyện về gia đình cho tụi nầy nghe trong khi giở hai cuốn album về đám tang cha và những hình ảnh trước đây hồi trong trường và lúc ra đơn vị. Hình ảnh lúc Cường trước khi được liệm ngó vẫn như giấc ngủ thường. Có lẽ bị tim mạch nên mới chết đột ngột như thế. Những tấm hình lúc trong trường còn thật nhiều, từ những bâtiments ABCD đến phạn xá, lúc hớt tóc đầu tiên thời TKS đến những lần leo núi và tuột giây tử thần ở Dục Mỳ...tụi nầy coi lại vẫn thấy bồi hồi khó tả.

       Bà xã Cường rất sốt sắng, điện thoại nói để bảo con gái sắp xếp chổ ngủ trong gia đình cho tụi nầy nhưng chúng tôi  cám ơn vì đã đặt phòng ở khách sạn ngoài phố rồi.Trước đây chị Cường cũng là giáo viên nhưng sau giải phóng quá lao đao nên bỏ dở về phụ Cường lo cày cuốc, Ba con gái của Cường được cha đặt tên rất đẹp: Ngọc Uyên, Bảo Uyên và Thục Uyên là út. Đứa thứ nhì là con trai cũng đã có vợ con ở riêng. Gái đầu Ngọc Uyên có chồng và theo chồng qua Mỹ sống đã 3 năm rồi. Nghe nói anh chị suôi gia của Cường cũng thuộc khoá đàn anh của mình. Để khi nào trực tiếp gặp vợ Cường thì rõ hơn. Nói chung là gia cảnh vợ con Cường hiện nay sung túc trên trung bình rất nhiều.

 Phạm Bùi Mỹ Nữ

 

E-mail the Webmaster with questions or comments about the Web site