HỌP MẶT FLORIDA 2007

 

     Kỳ họp khóa 2007 dự tính tổ chức vào ngày 10 tháng 11 năm 2007 do tiểu bang Florida đảm nhận. Email cũng như thư thông báo được gởi đi, nhưng vào giờ phút cuối, số anh em thu xếp về tham dự không như dự tính v́ thế Ban Đại Diện khóa 22 đổi thành ngày họp mặt của khoá 22 tại Florida.

Ngày 6 tháng 11

 Tôi xuống phi trường West Palm Beach vào 2 giờ chiều ngày 6 tháng 11. Hai bạn Lê văn Kiện và Phạm ngọc Thạnh ra đón. Một chuyện vui trong khung cảnh tại khu vực nhận hành lư. Vừa bước xuống cầu thang, tôi và Kiện nhận ra nhau sau 40 năm xa cách, tay bắt mặt mừng, Kiện hỏi
      - Bạn có gặp Thạnh chưa?
      - Chưa. Vậy Thạnh đón ở đâu?
      - Hắn đón bạn ở trên đó mà. Thôi để tôi lên t́m

Tôi tới địa điểm nhận hành lư, chợt một anh xuất hiện
      - Nhân, chào bạn tới Florida, Bạn đă gặp Kiện chưa?
Trong đầu tôi cứ đinh ninh là bạn Cần, nên vội vă nói
      - Kiện đang lên t́m Thạnh ở trên lầu.

Anh bạn cười tưoi
    - Mầy không nhận ra tao sao? trong khoảnh khắc, anh bạn tiếp
    - Tao là Thạnh đây mà.
    - Xin lỗi, ḿnh đinh ninh bạn là Cần. đă 40 năm không gặp. Tôi trả lời
    - Cần người Bắc, c̣n tao là người Nam mà.

   Trên thực tế, Phạm ngọc Thanh ở Đại Đội C mà anh em c̣n gọi là Thạnh mặt đỏ, tôi ở Đại Đội D, hai đại đội ở cùng một dảy lầu, thường xuyên gặp mặt, duy có điều, bạn Thạnh mập hơn xưa. Tuy thay đổi vóc dáng nhưng cách nói chuyện của bạn Thạnh vẫn không thay đổi. Đây là chuyện mà anh em chúng ta sẽ gặp nếu không tới sinh hoạt, 40 năm dài gần nửa đời người, t́nh cờ thấy nhau trong cuộc sống, nhưng không nhận ra nhau.
   Tôi theo Kiện và Thạnh về tệ xá. Nhà của bạn Thanh gần phi trường, Cả ba Kiện, Thạnh và tôi kể chuyện ngày xưa, thời trai trẻ, có thể nói là không bao giờ chấm dứt. Chị Thạnh đă chuẩn bị đầy đủ thức ăn tuyệt hảo cho chúng tôi nhâm nhi để chờ đi đón thêm anh em về tham dự. Khoảng 2 giờ sau, anh chị Bùi văn Lư và anh chị Nguyễn hữu Thần trên con ngựa sắt từ Atlanta dừng lại trước cửa. Hơn 10 giờ dong ruỗi trên xa lộ 95 South, mệt nhọc như tan biến khi gặp lại anh em.
Anh chị Lư hải Vinh cùng phu nhân đến chào mừng, anh Vinh bàn tính chương tŕnh và cho biết số anh em về tham dự. Nguyễn đ́nh Ninh từ Sacramento xuống phi trựng West Palm Beach lúc 10 giờ rưởi tối. Ninh cũng như tôi từ ngày măn khóa cuối năm 1967 đến nay chưa có lần gặp lại bạn Kiện và Thanh, chắc chắn khó nhận ra nhau nên tôi tháp tùng theo Kiện.  Cuộc họp mặt kéo dài tới gần nữa đêm, anh chị Vinh đón phái đoàn Georgia về nhà anh.

Ngày 7 tháng 11

Theo chương tŕnh đă dự tính, Chị Thạnh chuẩn bị điểm tâm và thức ăn đem theo. Thạnh tháp tùng v́ là người địa phương (thổ địa) hướng dẫn cuộc du ngoạn. Bàn tính khởi hành thật sớm, nhưng cũng hơn 10 giờ sáng mới lên đường. Chúng tôi chọn con đường Turnpike (đường trả tiền) tới Key West nhanh nhất, nhưng vẫn bị kẹt xe lúc vào gần Miami. Qua khỏi Florida City, chúng tôi chạy theo đường số 1 south, cảnh sát nằm răi rác và chận bắt những chiếc xe chạy quá tốc độ.Cảnh vật hai bên đường gợi nhớ vùng đất U Minh, Đồng Tháp ở Việt Nam. Đường một lane, tốc độ lúc 35 miles, đoạn 40 miles và cảnh sát thật nhiều khiến cá nhân tôi cảm thấy mất hứng thú, v́ thế khi qua khỏi Islamorada chúng tôi đành phải quay lui mặc dù chỉ c̣n 85 miles nữa. Nh́n trên bản đồ, tôi nghĩ rằng người Hoa Kỳ đă xây cầu trên biển, nhưng thực tế họ đă thổi đất, đấp đường nối liền các đảo. Nhà cửa, hàng quán, các cơ sở thương mại cũng như tàu, ca nô chở du khách ra biển. Duy một điều giới hạn tốc độ lưu thông, cảnh sát kiểm soát dọc theo đường, du khách muốn thăm Key West, phải ở lại.

 

Trên đường trở về, Thạnh hướng dẫn theo đường A1A cặp bờ biển, nh́n cảnh vật của Miami thật tuyệt đẹp, Những khách sạn dành cho du khách cùng những nhà hàng sang trọng. khu vực của những nhà triệu phú. Bạn Kiện dẫn đường t́m nhà hàng Ư, trời về đêm, chổ đậu xe của nhà hàng không chổ trống, Chạy tới, chạy lui, đường lưu thông bị nghẻn, chúng tôi bị nghe tiếng bóp kèn inh ỏi, Khi t́m được chổ đậu xe, lúc đi ra, tôi nh́n bảng hiệu : dành cho tiệm ăn, nếu không xe sẽ bị kéo. Đây không phải quán ăn Ư. Hơn một giờ trôi qua, chúng tôi quyết định trở về nhà, dùng cơm tối thuần túy của Việt Nam mà chị Thạnh đă chuẩn bị sẵn.

Ngày 8 tháng 11

 Tôi và Ninh dự tính sẽ lái xe dọc theo bờ biển về hướng Bắc, ghé Daytona beach, rồi vào nhà anh chị Lê duy Linh ở Orlando vào xế chiều, nhưng chúng tôi hoăn lại v́ sáng hôm nay lần lượt anh chị Lê viết Đắc, anh chị Đổ văn Chánh, anh chị Điền minh Xuyến xuống phi trường West Palm Beach, Tṛ chuyện, tâm t́nh mà sao thời gian trôi qua nhanh quá, Ba chiếc xe đưa đoàn người lên đường theo 95 North rồi đổi hướng 520 vào Orlando. Ba xe đi riêng lẻ v́ có những việc phải làm, nhưng cũng cùng đến nhà anh chị Lê duy Linh năm, mười phút sai biệt.

Xe anh chị Linh dẫn đường. Bảng Stop đă cắt đứt đoàn xe trên đường Aloma khi đổi hướng. Ở Florida có một bất tiện cho các bạn đến từ các tiểu bang khác, các con đường đều mang hai tên hoặc nhiều hơn, đoạn th́ để tên này, khúc kia lại mang tên khác, không phải để bào chữa, xe của tôi bị lạc lối, đành ghé t́m chổ dừng trước Florida hospital để anh chị Linh đến hướng dẫn. Chị Linh tâm t́nh trong buổi tiệc
- Tội nghiệp ba ông homeless đứng thất thểu trên đường trong đêm tối.
Quả thật vậy, ba anh Ninh, Đắc và Thần cũng như tôi, người từ Sacramento, San José  California, Atlanta Geogia, La Porte Texas,  là kẻ vô gia cư tại chốn này. 

Tôi gặp bạn Trần thanh Chương  đến từ Tampa, 40 năm sau ngày măn khóa, bạn trông khoẻ và nét mặt vẫn không thay đổi mấy nên nhận diện nhau dễ dàng. Chị Linh ra phi trường đón bạn Trương văn Minh và chở về nhà hàng dự tiệc. Đây là buổi tiệc do anh chị Lê duy Linh khoản đăi mừng ngày họp mặt, có bánh sinh nhật và đốt đèn, anh em

cùng thổi nến, thật vui và đầy ư nghĩa. Anh Kiện đại diện cám ơn anh chị Linh trước khi chia tay. Theo sự sắp xếp, toán chia làm ba, về nhà anh chị Lương Lang, nhà anh chị Lê duy Linh, nhóm TQLC Ninh, anh chị Lê viết Đắc, tôi và Minh về nhà anh chị Liểu. Tôi c̣n nhớ một câu nói khi tôi ghé thăm Úc Châu năm 2005
- Anh em chúng ta lúc ngồi một ḿnh, con người già đi v́ tuổi tác và cơ thể hao ṃn theo năm tháng, đau nhức, cơn ho dai dẳng,nhưng gặp lại nhau, bỗng dưng trẻ hẵn ra sức mạnh hồi sinh như  sống lại thời trai trẻ, một thời oanh liệt.
Có gặp nhau, có tâm t́nh mới hiểu rơ hoàn cảnh của từng bạn. Ngày trước, khi nói đến những anh em về quân chủng Hải quân, chúng ta thường nghĩ rằng họ sẽ được phục vụ trên các chiến hạm, nhưng khi nghe bạn Phạm ngọc Thạnh và Lê văn Kiện kể lại các trận chiến khi họ phục vụ đơn vị Lực lượng đặc nhiệm thủy bộ 211 sau ngày măn khóa. Tôi h́nh dung những ngày hành quân cùng Sư đoàn 9 Bộ Binh Hoa Kỳ, Lực lượng thủy bộ sông ng̣i của họ. Mỏ Cày, trung đội 44 người của tôi tiến vào chợ Thơm nơi khai sinh mặt trận giải phóng, hành quân b́nh định từ An Hóa  Ba Tri mật khu Hốt Hỏa, Giồng Trôm, đến Thạnh Phú, dẫm nát mật khu Thạnh Phong. Các đơn vị TQLC được tàu chở ra cửa biển rồi đổ bộ vào bờ. Khi quân đội Hoa Kỳ triệt thoái, toàn bộ tàu LCM của lực lượng thủy bộ Hoa Kỳ giao cho hải quân Việt Nam để trở thành Lực lượng đặc nhiệm 211. Hai bạn Thạnh và Kiện đưa tôi về những trận đánh, phục kích tàu ở U Minh, Đồng Tháp, Đào duy Chàng đă oanh liệt hy sinh khi đổ bộ tại nhà thờ Đất Sét trên nhánh sông Cái Lớn chạy về Chương Thiện. Thạnh đă hai lần bị thương và được tưởng thưởng anh dũng bội tinh trước khi về chiến hạm. Kiện c̣n phải chỉ huy toán người nhái. Tôi chợt thốt
- Đúng là cấp chỉ huy Hải quân chào đón các Sĩ quan tốt nghiệp Trường Vơ Bị, cho họ thử lửa trước khi phục vụ trên các chiến hạm, hay v́ một lư do bí ẩn nào đó.
Nhân dịp này tôi muốn diễn tả để anh em h́nh dung được cuộc sống của các bạn chọn quân chủng Hải quân. V́ thực tế các bạn của ta là Hải quân chiến binh khi về tŕnh diện.

Ngày 9 tháng 11

Toán do anh Liẻu phụ trách thức dậy thật sớm, anh Liểu có trách nhiệm đến nhà anh chị Linh để hướng dẫn toán ở đây. Với kinh nghiệm, anh Liểu đă dắt thêm 2 xe nối đuôi nhau cùng hiện diện đúng giờ tại nhà anh chi Lang trong giờ lưu thông cao điểm .Các bạn cùng gia đ́nh du ngoạn Disney World là 16 người. 

Anh chị Lang và hai người bạn đưa chúng tôi vào cổng Magic Kingdom rồi trở lui. Bạn Lê viết Đắc nhận trách nhiệm kiểm soát và hướng dẫn toán để tránh  lạc đường, mặc dù đă có cell phone nhưng du khách ghé thăm quá đông. Chúng tôi vào căn nhà Ma, cũng không có ǵ rùng rợn như h́nh dung trong phim ảnh, căn nhà của Robinson trên cây cổ thụ cao ngất ngưởng, và thêm nhiều tiết mục. Khi mọi người cảm thấy vừa đủ, chúng tôi trở về nhà anh chị Lương Lang lúc trời sụp tối. Bạn Huỳnh kim Chung xuống phi trường Orlando hôm nay.

Một buổi tiệc do anh chị Lương Lang khoản đải, mừng anh em c̣n khỏe mạnh, c̣n gặp nhau dài dài. Ba vạn sáu ngh́n ngày, mà anh em đă đi quá hai phần ba đoạn đường, phần ba cuối là lục phủ ngũ tạng lệu bệu hết rồi. Các chị thông cảm để các anh ngồi riêng với nhau, mọi người mặc sức kể chuyện của những ngày 40 năm về trước. Nói và cười v́ nụ cười bằng mười thang thuốc bổ.

Ngày 10 tháng 11

Các toán lần lượt rời Orlando và tập họp tại tư gia anh chị Lư hải Vinh ở vùng West Palm Beach.

Tôi gặp lại bạn Lê tấn Hớn sau 40 năm, mệnh danh là Thiền Sư, ăn chay làm phước do đó bạn Hớn vẫn ăn nói từ tốn và không già.

 

 Trong thời gian chờ đợi anh chị Lê duy Linh, DVD khóa 22 được tŕnh chiếu trên màn ảnh. Từng h́nh một của 8 tuần huấn nhục Tân Khóa Sinh  được anh em nhận diện, rồi cùng các chị cười như ong vỡ tổ. Phần kỷ thuật và tŕnh bày cũng như bố cục chuyển tiếp qua các đề mục quá tuyệt hảo, xướng âm của chị Nghĩa rơ ràng quá hay, có thể nói việc làm của  anh chị Nghĩa, Cự và Quang  giúp cho toàn thể cựu Sinh Viên Sĩ Quan khóa 22 có được một tài liệu hữu ích.

Buổi họp đề cập việc giúp đở cô nhi quả phụ ở Việt Nam, anh em đóng góp Ban Đại Diện cũng phải quan tâm đến các chị quả phụ hải ngoại như liên lạc, chúc Tết, gởi biếu DVD của khóa 22.
Anh Lư có nêu lên gia cảnh của anh Đổ tường Trạng, anh bị stroke lần thứ nh́, tuy có nhẹ hơn nhưng thật khốn đốn v́ anh không thể đi làm được. Một số anh em cũng như quỹ của khóa đă giúp anh lần trước, nên lần này chỉ mời gọi ḷng hảo tâm của các anh em mà thôi.
Anh Lê văn Kiện công bố quỹ chi thu và thành lập group trên email để giúp anh em liên lạc với nhau dễ dàng. Anh em cũng nêu lên về Bản Tin khóa rất cần thiết, sự hiện diện khiêm nhường ngày hôm nay là đáp số, tuy nhiên vẫn tùy thuộc vào ḷng có mong muốn gặp anh em hay không.

                          Đường đi khó, không khó v́ ngăn sông cách núi,
                           mà chỉ khó v́ ḷng người ngại núi, e sông

Anh em hoan hô tinh thần của Ban thực hiện DVD, một vài thiếu sót nho nhỏ, sẽ được bổ túc. Anh em cũng xác nhận một số thờ ơ, mặc dù đă có thơ gởi đến nhà, có email kêu gọi của Ban Đại Diện khóa với thời gian hạn định, mà Ban thực hiện không thể chờ đợi. Hy vọng DVD đă tới tay các bạn, mong các bạn nhanh tay lên, giúp cho ban thực hiện sớm có thêm tài liệu bổ túc cho DVD khóa 22 hoàn hảo
Anh em khẳng định v́ số về tham dự rất khiêm nhường nên xin Ban Đại Diện khóa lưu nhiệm thêm cho đến ngày họp khóa sang năm vào dịp lễ Quốc Khánh của Hoa Kỳ tại San José cùng chung với Tổng Hội Vơ Bị. Anh Lê Viết Đắc nhận trách nhiệm tổ chức và cũng nhân ngày họp mặt khóa hôm nay, anh kêu gọi khóa 22 đến thật đông để khóa 22 San José có dịp phục vụ. Các Chị đồng thanh ủng hộ. Một số các anh đă nhiệt liệt bảo trợ cho ngày họp khóa sang năm như, ủng hộ hiện kim, vé phi cơ, vậy xin các anh em nào ḷng th́ mong muốn mà tài chánh không cho phép, xin liên lạc để Ban Đại Diện t́m cách giúp. Có thể nói kỳ họp khóa năm 2008 sẽ đông nhất. Anh em có đề cập đến bạn Nguyễn xuân Thiếp, và tất cả chưa được công bố.
Buổi họp chấm dứt, anh thủ quỹ làm việc v́ anh chị về tham dự sẵn sàng ngân phí cho niên liễm, hay giúp đỡ cho việc xă hội. Anh chị Lư hải Vinh được mời lên cắt bánh, lần lượt anh chị Phạm ngọc Thạnh, chị Thạnh được giới thiệu là nàng Dâu mới của khóa, kế đến là anh chị Lê duy Linh...

 Anh em sau buổi tiệc đến gặp Thiền Sư Lê tấn Hớn để nhờ ra tay cứu độ, những kinh nghiệm và chính bản thân của ḿnh, anh Hờn đă giải thích tường tận những thắc mắc như dưỡng sinh, thuật ăn uống và lọc sạn trong gan. Đây là một vấn đề đáng quan tâm, v́ qua các tài liệu phổ biến trên internet đă lôi cuốn hàng triệu người.

Ngày 11 tháng 11

Anh chị Trần thanh Chương và anh Lê tấn Hớn trở về Tampa, anh Huỳng kim Chung tháp tùng đi thăm con gái rồi hôm sau lên phi cơ  trực chỉ Houston. Sồ người c̣n lại ra thăm biển vùng West Palm Beach

 Rời biển, anh chị Đặng văn Cần đăi mọi người tại tiệm All You Can Eat. Khóa 22 ở Florida quả thật hùng hậu. Anh em chúng tôi từ phương xa về họp, trước gặp mặt tâm sự, du ngoạn đây đó rồi dùng tiệc. Cái bụng muốn to rồi đó. Không biết sau chuyến đi này,  cân nhảy lên thêm bao nhiêu.

Ngày 12 tháng 11

Anh chị Lương Lang trở về Orlando, anh chị Bùi văn Lư và anh chị Nguyễn hữu Thần lại lên ngựa sắt vượt 11 giờ đường trên xa lộ 95 North hướng vế thủ phủ Georgia.


Anh chị Thạnh dẫn anh chị Xuyến, Ninh và tôi đi dạo thở không khí trong lành ngoài biển rồi trở về nấu nướng, làm bánh, trao đổi kinh nghiệm gia chánh. Alain Delon Ninh không ngừng ghi chép, hy vọng sẽ làm bà xă hài ḷng sau chuyến đi thăm Florida. Câu chuyện vui về các monsieur khóa 22, chị Thạnh làm anh em cười rũ rượi. Ba bạn Đắc, Chánh và Minh chia xẻ với tôi về phí tổn  chiếc xe mướn. Cám ơn  các bạn, tôi xin được chuyển sự quan tâm đó về cho các Cô Nhi Quả Phụ ở quê nhà.
Tiệc tàn, Tôi, Ninh và Minh theo Kiện về nhà lấy hành lư, Anh chị Vàng huy Liểu tiếp nối để bốc Trương văn Minh về Orlando chuẩn bị chiều mai lên phi cơ về Maryland.

Ngày 13 tháng 11

Theo chương tŕnh, tôi, Ninh và Kiện sẽ đến Jacksonville, đang chuẩn bị th́ nhận điện thoại từ Orlando, và sau đó Kiện quyết định lái xe đến nhà bạn Liểu để giao lại cái cell phone mà bạn Minh bỏ quên. Tôi và Ninh vẫn tiếp tục lên đường về hướng Bắc.
Bạn Lư hải Vinh đưa anh chị Lê viết Đắc về San José, anh Phạm ngọc Thạnh đưa anh chị Điền minh Xuyến về Mineapollis. Bạn Vàng huy Liểu làm một ngày "sick day" để đưa Trương văn Minh ra phi trường.
Trên đường trở về từ Jacksonville, chúng tôi ghé nơi phóng phi thuyền không gian Cap Canaveral, nhưng đă trễ giờ. Bữa cơm tối đạm bạc cùng anh Kiện rồi chúng tôi lại xuôi nam về nhà anh chị Thạnh.

Ngày 14 tháng 11

Phi cơ Southwest rời khỏi phi đạo West Palm Beach lúc 2 giờ chiều, thành phố lùi dần và khuất hẵn. Ngồi đợi chuyến bay chuyển tiếp ở Tampa, tôi nhớ lúc mới đến ḷng háo hức mong gặp anh em, giờ đây th́ buồn buồn, cuộc đời thoáng đă 40 năm sau ngày măn khóa, Trần thanh Chương, Lê tấn Hớn, Phạm ngọc Thạnh, Lê văn Kiện mà gần nửa đời người mới gặp lại. Đổ văn Chánh, người bạn cùng chung tù, thời gian đó, thân xác tôi bị bệnh kiết lỵ hoành hành cả tuần lễ, đi đồng ba bốn chục lần, không ngủ được, nếu không có hai viên thuốc typhomycine th́ chắc chắn tôi đă yên nghĩ trong vùng Cồn Thiên. Quảng Trị. C̣n rất nhiều bạn mà cá nhân tôi chưa được gặp lại, trên đường đời chắc không nhận ra nhau, nếu không có những dịp họp khóa. Mong mỏi thay, ngày họp khóa sang năm sẽ đông đủ v́ thời gian và luật tạo hóa mà hiện tại chúng ta c̣n đi được và c̣n khỏe, nhưng cái khỏe của tuổi già.

Về tới nhà, tôi đang liên lạc với công ty vận chuyển hàng hóa về hành lư bị thất lạc, họ đă t́m được sẽ đem tới cho tôi, chợt có điện thoại, Alain Delon Ninh đang chờ chuyển tiếp ở phi trường Bush. Tôi là người đầu tiên đến West Palm Beach và Ninh là người cuối cùng rời khỏi đây.
Alain Delon Ninh về tới phi trường Sacremento vào nửa đêm, giờ California.   

 Bút kư Người lính Tổng Trừ Bị về chiều

     Giang văn Nhân

 

 

 .

 

 

 

 

           

                            

 

E-mail the Webmaster with questions or comments about the Web site