____________________________________________________________________________________________________
CỤ TIÊN CHỈ
Cả Cần
Nhân dịp cận kề cuối năm, Tết
nhất cũng sắp đến, cả Cần có chuyện muốn
thưa cùng quư cụ (kể cả cụ ông lẫn cụ bà).
Đó là chuyện làng , chuyện xă của chúng cháu,
chuyện nói về cụ tiên chỉ đương thời.
Xưa kia,Tiên chỉ là người có
danh ,có tiếng, có học , có tài và có đức.
Người được bầu lên theo lề thói “lệ làng”
của miền Bắc chúng cháu. “lệ làng” c̣n hơn
cả phép vua. Đă gọi là lệ th́ chẳng ai ng̣ai
dân làng có thể xen vào được. Nó dân chủ lắm
các cụ ạ.
Tiên chỉ không có lương bổng,
chỉ có danh. Nó khác với chức vụ Lư trưởng
là người đứng đầu của làng về việc điều hành
hành chánh do nhà nước chỉ định, có lương và
có con dấu hẳn ḥi. Nhưng việc làng th́ ít
khi có tranh tụng, đa phần th́ chỉ nhờ sự
phân xử dựa trên uy tín của cụ Tiên chỉ, chứ
ít nhờ cậy đến Lư trưởng. Đă là Tiên chỉ của
làng th́ dân làng từ già tới trẻ ai ai cũng
một ḷng kính trọng. Họ nghe lời tuyên phán
của Tiên chỉ về mọi vấn đề theo tập tục của
làng đă có từ bao đời. Vị Tiên chỉ rất được
nể trọng, là biểu tượng của của một thứ
quyền uy, lễ giáo, khuôn phép: ăn th́ ngồi ở
mâm trên ( mâm đặt trên cao), nói ra th́ như
là luật. Luật ở đây là Lệ luật là lệ của
làng. Một lời của vị Tiên chỉ nói ra là được
cả làng nghe theo. Oai phong và danh giá lắm
các cụ ạ. Ngày Tết hay ngày cúng làng từ nhà
cụ Tiên chỉ ra đ́nh . Đi th́ có vơng cáng,
lọng che, trống kèn, xênh đi trước mở đường
( xênh là hai thanh gỗ có gắn những đồng xu
để đánh nhịp trong ban nhạc làng). Đi sau cụ
Tiên chỉ là các chức sắc hội đ́nh làng. Lư
trưởng được mời đến như một quan viên của
nhà nước. Mỗi năm họp tại đ́nh làng để làm
lễ Tết nhất, làm lễ được mùa .Vui lắm các cụ
!. Lúc đó có biết bao cuộc vui với nhiều
giải thưởng như đánh vật, đánh đu, đánh cờ (cờ
đi bằng người có cầm cờ , mỗi người mang một
chữ chỉ quân cờ). Các cụ chức sắc th́ đánh
tổ tôm . Và c̣n nhiều thứ tṛ khác như hát
ví ( lối hát ví von, đối đáp ứng khẩu của
đám trai gái trong làng với nhau qua những
câu vè của thể thơ lục bát), cày cấy vào mùa
(tượng trưng bằng người nam và người nữ mặc
áo và váy màu sặc sỡ).
Trong ngày lễ Tết, hội hè ,
đ́nh đám nhu thế, ở đ́nh luôn luôn được ăn
uồng tự do. Các mâm cơm được đặt sẵn trên
những tấm phản gỗ. Cứ mười người một mâm. Ăn
xong sẽ có người dọn dẹp, rồi những mâm cơm
khác lại được bày ra. Đặc biệt là đàn bà,
con gái không được ăn uống trong đ́nh. Trong
ba ngày hội hè, vui hết biết. Dân làng đến
với nhau bằng t́nh cảm vui tươi, đôn hậu, hỉ
hả. Ṭan là tiếng cười vui. Khuôn mặt mọi
người hiện diện là mở rộng một tấm ḷng, mở
rộng đôi ṿng tay, là sự hân hoan để nhận
biết nhau, để nhận và gọi lại tên nhau, để
nhận lại họ hàng mà cả năm lo làm ăn hay v́
đă xa làng nước bao năm chưa hề gặp lại và
cũng để cho con, cháu gặp gỡ, nh́n nhau,
nhận ra tông giống gịng họ. Đó là một tập
tục làm rộn ră ḷng người, cho nên “dù ai
buôn bán đâu đâu” cũng phải nhớ ngày “vào
đ́nh”, “vào hội”, ngày Tết nhất để nhất định
phải về làng gặp nhau. Nếu về không được th́
ai ai cũng canh cánh bên ḷng một nỗi nhớ
bao la. Nhớ làng nước, nhớ bà con, nhớ bóng
cây đa đ́nh làng…
Thực ra cụ Tiên chỉ sống rất
ung dung, nhàn hạ. Ngày thường khi nắng ráo,
cụ chỉ chống gậy trúc ngao du, thăm hỏi bạn
già, đi thăm đồng ruộng, nghe tiếng sáo diều
vi vu. Hoặc giả gặp bạn bè trong cuộc cờ
với tách trà hương ngâu. Rồi qua bao sự biến
đổi, qua bao thời gian, ngày nay chúng cháu
cũng có một cái làng, cũng có cụ Tiên chỉ,
cũng có hội hè, cũng họp mặt nhận nhau,
nhưng… khác xưa nhiều lắm. V́ thời thế, v́
xă hội, đời sống đă khác nhiều. Xin thưa
ngay rằng các cụ làng cháu bây giờ cụ nào
cũng phương phi, tài học cũng lắm. Ṭan là
tài kinh bang tế thế, mưu lược ṭan tài, sở
học của quư cụ cao lắm cho nên cụ nào cũng
nghĩ là ḿnh đă thâu tóm ṭan bộ tinh hoa
của thế gian, chẳng ai chịu lép hay chịu
thua ai. Binh thư, chiến lược chứa đầy một
bụng.bằng cấp, bí kíp, vơ công đầy ḿnh. Nhà
cụ nào cũng cao sang, chẳng thiếu một thứ ǵ.
Lạ một điều là cụ nào cũng cho ḿnh là Bắc
đẩu, là siêu nhân, là “ṭan thư” có một
trong thiên hạ, hay nói theo kiểu của cụ Cao
bá Quát là thiên hạ có bốn bồ chữ, th́ ḿnh
đă chiếm mất ba bồ, chỉ c̣n một bồ chia cho
thiên hạ. Cho nên có vài cụ đă tỏ ra khinh
mạn mọi người.
Chính v́ thế, cụ Tiên chỉ
làng cháu hiện nay phải vất vả lắm các cụ ạ.
Chẳng được như “ngày xưa thân ái” ai cũng
tuân theo “lệ làng”. Dân làng tự bảo nhau,
tự giải quyết với nhau bằng cái t́nh nồng ấm
nữa. Thời xa xưa ấy đă qua, qua rồi của một
thời như mộng như mơ các cụ ạ. Cháu cứ nhớ
lại mà thèm !!!.
Cụ Tiên chỉ làng cháu mới
được dân làng bầu vào năm nay. Ấy, nó mới
chỉ có vài tháng thôi mà chúng cháu thấy cụ
vất vả quá, già hẳn đi. Không phải cụ thiếu
ăn hay bị cụ bà hắt hủi, không thèm nấu
nướng chăm sóc cho cụ nữa mà trái lại cụ bà
vẫn luôn khuyến khích để cụ ông vững đôi
chân đi đứng, để cụ ông vững tâm đối diện
với công việc làng nước tuy “nhỏ” mà “lớn”,
rất là khó khăn, phức tạp để tạo sự b́nh an
cho dân làng. Ṭan là những việc không đâu,
nhưng nếu cụ không sắp xếp ổn thỏa th́ cả
làng phải lănh họa đấy. So với các vị tiền
nhiệm, cụ là người hơi xông xáo, muốn giải
quyết ổn thỏa cho “huề cả làng” mọi chuyện
mà từ trước đến giờ chưa ai làm cả. V́ tánh
cùa cụ đôn hậu, lúc nào cụ cũng muốn trải
dài sự b́nh an và hạnh phúc đến cho dân làng.
Luôn luôn nghĩ tới dân làng, nên chuyện ǵ
đến với cụ, cụ chẳng bao giờ lại “đổ thêm
dầu vào lửa” để cho chuyện đă rối lại càng
thêm rối, tin tức đă sai lạc lại càng thêm
sai lạc. Cụ luôn cố gắng, chịu khó t́m hiểu
cớ sự để chuyển hóa chuyện “lớn” thành “nhỏ”,
chuyện “nhỏ” thành “không”, êm ấm cả làng,
chẳng một ai biết, trừ những người trong
cuộc.
Cụ vất vả cũng v́ cụ muốn
giúp đỡ dân làng tí thủ tục giấy tờ có liên
quan tới nhà nước hay giúp sửa chữa vài công
việc trong nhà. Cụ cũng không quản ngại
đường xá xa xôi, đi lại giúp đỡ dân làng.
Thôi th́ trăm sự dồn đến cho cụ cũng v́ thế,
cũng v́ tánh thương người của cụ.
Ḷng cháu bây giờ như đă kể,
những bậc tinh anh nhiều lắm các cụ ạ. Nhưng
đa phần là già lăo cả rồi nên mới lắm chuyện.
Làng xă lúc nào cũng rối như tơ ṿ. Ở ng̣ai
mà nh́n vào, ai ai cũng phải lè lưỡi, lắc
đầu thương cho cái thân của cụ Tiên chỉ chạy
đầu Đông, chạy đâu Tây để…. gỡ rối.
Cháu xin kể một vài nét đặc
thù về tính khí của các cụ làng cháu để các
cụ biết qua. Chẳng phải là “vạch aó cho
người xem lưng”, nhưng cháu kể để biết những
chuyện nó rối ra làm sao?
Có cụ học cao quá nên bị “ngộ
chữ”. Đây là ngôn ngữ mẹ đẻ ra cháu nói thế.
“Ngộ chữ” là bệnh của các cụ hồi xưa đi học
tận bên Tây, bên Mỹ xa lắm. V́ học nhiều quá
mới “ngộ chữ”, hóa điên. “Ngộ chữ” nên các
cụ cứ lảm nhảm nói một ḿnh , hoặc đi lang
thang như ma ám, hoặc ngồi tối ngày viết
viết, xóa xóa nhưng chẳng biết ḿnh muốn nói
cái ǵ nữa. Cho nên một vài người bị các cụ
“ngộ chữ” này nêu ra nhưng chẳng ai hiểu đầu
đuôi câu chuyện như thế nào cả.
Có cụ nghe đâu tu học trên
tận núi cao có thể gọi gió, gọi nước; kêu âm
binh, ám tướng hoc nhâm độn, học điều binh
khiển tướng tuyệt luân. Nhưng “sinh bất
phùng thời” nghĩa là sinh ra chẳng gặp thời.
V́ thế bây giờ thất chí, bất măn thời thế,
bất măn với đời. Các cụ đâm ra buồn bực,
chán nản, t́m vui với rượu với hoa. Sáng vừa
mở mắt đă nốc hai ba bầu giải khuây mà chả
cần ăn sáng, hoặc t́m vui cho quên lăng với
vườn kiểng, ao cá, chậu hoa. Sáng tối thẩn
thơ nghe tiếng chim hót hay tiếng gió gọi
hồn xa xăm để quên hết sự đời ban chen, chán
ngắt.
Có cụ buồn đời đi t́m vần thơ
trên các núi cao, có tiếng thông reo, có
suối róc rách, phó mặc chuyện đời. Chuyện ai
mặc kệ ai, không màng, không nghĩ tới.
Có cụ muốn qua đi nỗi sầu
canh cánh, vợ con một bầy mà chẳng biết làm
sao lo trọn, bèn t́m quên trong tiếng đàn,
tiếng ca của kiếp người lữ thứ tha phương.
Có cụ th́ chán nản, sầu bi
chẳng thèm họp bạn, không bạn bè, không tiếp
ai. Ngồi một ḿnh t́m lại dĩ văng của một
thời xa xưa. Sống ẩn dật, đóng cửa, rút cầu.
Ngơ trúc lúc nào cũng gài then cứng ngắc. Có
ai hỏi cụ về những bạn bè xưa cũ, cụ chỉ
biết lắc đầu ngậm ngùi, nhớ nhớ, thương
thương rồi xót xa cho thân phận.
Có cụ lại nghĩ đến quăng đời
c̣n lại chẳng c̣n là bao nên t́m đến con
đường thóat tục, thóat cơi dung tục của trần
thế đang hồi bế tắc. Kinh kệ sáng chiều, ba
thời tụng niệm tại gia hay t́m đến nhà thờ,
nhà chùa làm việc giúp kẻ khốn khó.
Thôi th́ lắm kiểu, lắm cách,
kể măi cũng chẳng hết. Như có cụ lại xông
xáo đi vào con đường viết văn, làm thông tin
bằng “la dzô”, “la tóp” ǵ đó mà cháu cũng
chẳng hiểu nó ra làm sao nên chẳng dám lạm
bàn, sợ các cụ cười chê là dốt.
Có cụ đi vào con đường nghệ
thuật điêu khắc, tạc tượng gởi gấm tâm tư
của ḿnh để ghi ơn những người đă gục ngă và
nằm xuống vĩnh viễn v́ lư tưởng cho nước,
cho nhà .
Đă vậy, đa phần các cụ bây
giờ đă già yếu lại hay trở chứng. Tai th́
nghễnh ngăng nửa điếc, nửa thông, mắt mờ,
răng rụng, nói trước, quên sau. Tánh t́nh
th́ luôn thay đổi như “lăo ngoan đồng”, như
trẻ con cho nên mới sinh nhiều chuyện như
chuyện diễu cua Trần văn Trạch nói về hai
ông khách lên xe lửa đi Nha Trang hỏi nhau:
-
- Hôm nay ông đi Nha Trang hả
?
-
-
Không, hôm nay tôi đi Nha
Trang.
Cũng chính tuổi già lẩm cẩm
thêm phần “ngộ chữ” nên tánh thành nghênh
ngang nhưng vô tâm, thích chuyện đồn đại cho
vui tai như “lăo ngoan đồng”. V́ thế chuyện
xảy ra phía Đông của làng mà đồn đại lan
truyền tới phía Tây là nó đă trở nên “con
thỏ” thành “con voi”. Đấy, lời đồn đại nó
kinh khủng lắm. Nếu không b́nh tâm suy xét,
tra hỏi lại ngọn nguồn như cụ Tiên chỉ đương
thời đă làm th́ cả làng đă sinh giặc, rối
tung. Nhiều cụ tâm thần bất an v́ ngày xưa
các cụ đă từng là người danh môn, chánh phái.
Nhưng v́ các chánh phái này tranh dành chút
hư danh “vơ công tuyệt đỉnh” nên rất chia rẽ,
chẳng ai phục ai. Do đó, một sớm một chiều,
bọn ma giáo lợi dụng điều đó đánh cho tan
tác, bắt làm nô dịch trong rừng thiêng nước
độc. Khi được về th́ ôi thôi gia đ́nh, vợ
con tan tác, đau đớn khôn nguôi sinh ra
nhiều điều đố kỵ, nghi hoặc mọi người.
Nhiều cụ lại lâm vào những cơn mê sảng, ác
mộng trùng trùng. Chả là một thời, các cụ
vượt núi trèo non, vượt cả đại dương đi t́m
thuốc trường sinh về luyện linh đan. Trên
đường đi t́m, linh đan ở đâu chưa thấy mà
chỉ thấy chết chóc với kinh hoàng. Cho nên
hiện nay,tinh thần khủng hoảng. Nằm ngủ các
cụ hay gặp ác mộng, miệng luôn ú ớ. Lúc đi
v́ chỉ có một ḿnh nên nhớ vợ nhớ con chẳng
biết ngày nào gặp lại hay vợ ḿnh đă t́m về
bến khác ?.Trong giấc mơ thường hoảng hốt la
làng:
-
-
Ối làng nước ơi ! có mấy
thằng nó dụ dỗ vợ tôi đó.
Đến lúc tỉnh dậy, cụ bà vẫn ở
bên cạnh th́ cụ mới biết ḿnh đang trong cơn
mơ. Chuyện mơ màng này tưởng thế là hết. Ai
dè lúc vui ở chốn trà đ́nh, cụ nói cho mọi
người nghe chơi. Vậy mà chuyện lại trở thành
như thật và “mấy thằng nó dụ dỗ vơ tôi đó”
đă là đầu đề cho mọi người dèm pha. Nghe qua
ai mà chẳng tin. Nhưng chuyện trong mơ thật
giả lại là chuyện khó tin phải không các cụ
?.
Đại loại cụ Tiên chỉ làng
cháu phải nghe đủ thứ chuyện như thế. Cụ
phải tế nhị giải quyết, giảng ḥa. Phần
nhiều cụ chẳng dám sài uy quyền v́ uy quyền
từ lâu rồi chẳng ai c̣n nghe nữa. Cụ chỉ c̣n
dùng t́nh cảm, sự năn nỉ và t́m hiểu mọi
chuyện, mọi việc trong tinh thần ḥa thuận
để cả làng được êm ấm, thuận ḥa. Tránh xa
việc tạo thêm mâu thuẫn để chia phe, kết bè,
kết cánh. Bởi cụ biết rơ, trong sâu thẳm tâm
hồn, dân làng ai cũng có một tấm ḷng tương
thân tương ái từ bao đời rồi.Các cụ th́ vẫn
luôn luôn hào hiệp, biết điều. chỉ v́ tuổi
già nó làm xáo trộn nhiều thứ quá nên sinh
ra như thế, chứ tuyệt nhiên dân làng và các
cụ vẫn thấy hănh diện về làng của ḿnh. Mảnh
đất làng chính là chỗ dựa thân yêu nhất,
t́nh nghĩa nhất, không thể t́m đâu ra mảnh
đất thứ hai nạ khác. V́ thấy được điều đó
nên cụ Tiên chỉ làng cháu chịu đựng được
trăm điều búa ŕu của làng bủa lên đầu, lên
óc.
Sự kiên nhẫn và ḷng thành
của cụ Tiên chỉ đă được dáp ứng một cách tốt
đẹp mà cả làng đều không thể ngờ được. Chả
là có vài cụ bất cần đời, tính t́nh lúc nào
cũng như miệng núi lửa, chỉ chờ cơ hội bất
kể ngày đêm đều có thể nổ tung đốt cháy mọi
điều mà các cụ xem là phản làng, phản nước.
Các cụ không từ một ngôn từ nào thô bạo nhất
để “nổ”. “Nổ” hết chuyện trong làng lại đến
chuyện trong nước. Ai ai cũng sợ đụng nhằm
các cụ này. Mấy đời Tiên chỉ chẳng cụ nào có
giải pháp ǵ sở dĩ làm cho êm thấm. Ấy thế
mà khi cụ Tiên chỉ mới được dân làng bầu lên
th́ cái chuyện ấy đă được ban hội tề đặt lên
việc cần giải quyết ở hàng đầu. Nói như thế
không phải là đề cao cụ Tiên chỉ mà phải nói
rằng đó là một tấm ḷng v́ t́nh làng nước,
tế nhị, khéo léo, cảm thông giữa các cụ
trong làng đối với cụ Tiên chỉ đôn hậu và
hết ḷng v́ dân làng.
Đến đây cháu xin tạm ngừng.
Xin cầu chúc cho cụ Tiên chỉ sang năm 2009
sống vui sống khỏe để đủ sức mà thở (Nếu cụ
không đủ sức th́ cháu sẽ kêu gọi cả làng mua
sâm ngàn năm biếu cụ tẩm bổ); đủ sức để chạy
dài dài trên con đường làng gồ ghề, khó khăn,
khúc khủyu; để gồng ḿnh đỡ hết việc làng
nước cho dân làng được yên vui.
Nov. 13th, 2008
CẢ CẦN
Tái Bút:
Trên đây chỉ là chuyện phiếm, bàn chuyện và
bịa lăng nhăng cho vui vào những ngày cuối
năm, những ngày Tết nhất. Chẳng may có đièu
ǵ làm các cụ có một tí bực ḿnh th́ cũng
xin các cụ đại xá cho.
Cám ơn.
_____________________________________________________________________________________________________
NHỮNG NGƯỜI BẠN 22 VỀ THĂM
NAM CALI
Mùa hè năm nay, bà con 22 về
thăm nam Cali hơi nhiều. Thật ra cũng một
công đôi ba chuyện. Năm nay có tổ
chức Đại hội 16 Vỏ bị và Họp khóa 22 tại bắc
Cali và Đại hội 54 TQLC tại nam Cali. Được
chia ra làm 3 thời điểm : trước, sau và
trong ngày July 4, tức ngày lễ Độc lập của
nước Mỹ. Có đôi có cặp th́ đông hơn :
Trần văn Tiến, Trương văn Tang, Phạm văn
Hải, Đổ văn Chánh, Nguyễn định Ninh, Nguyễn
văn Niêm, Phạm ngọc Thạnh, Châu phước Cơ,
Đặng văn Cần, Vàng huy Liễu. Đơn lẻ ḿnh
ên th́ có Nguyễn như Lâm, Trần châu
Giang, Giang văn Nhân..( Không biết c̣n ai
nữa không ? Nếu tại hạ có quên th́ quí bằng
hữu nhắc giùm cho.)
Người đến đầu tiên là Ông
giáo Giang hay c̣n gọi là người về từ
hai vùng mưa nóng ( Oregon th́ ..
Trời mưa hoài không dứt.. Trời không mưa Ông
giáo cũng lạy trời mưa. C̣n Las Vegas, cũng
như Orange County được thành lập từ những
băi sa mạc..chỉ có nắng nóng .) Nhưng ở Las
Vegas th́ phải đóng tiền điện nhiều quá nên
ông giáo phải chạy về đây vài ngày cho đở
tốn v́ bây giờ chỉ lảnh tiền .. tiền hưu
thôi. C̣n anh chàng Niêm tóc đỏ th́
ngon hơn nhiều. Từ vùng Pensylvania về đây
có cặp có đôi, lại có thêm cô em vợ
và vợ chồng con gái đi cùng. Nhưng cũng
chịu khó đi t́m Xuân đờn c̣ và Quang Huỳnh
rũ nhau đến quán cà phê trong khu Euclid
vắng vẻ để kể chuyện ngày xưa ..một thời yêu
em và một thời yêu alpha đỏ:
“
Anh thương em những đêm dài biền biệt,
Ta
mất nhau hay măi măi có nhau ?
Vạn
dặm chim bay thoáng dáng muộn sầu,
T́nh ḿnh đẹp chốn trần gian, thánh hóa.”
( Thơ Quốc Nam trong Người
T́nh Quê Hương )
*
( Quốc Nam hay Nguyễn xuân Nam C22 là nhà
thơ, nhà văn , giám đốc đài phát thanh Việt
ngữ, sáng lập Đông phương Foundation và là
người hoạt động văn hóa .)
C̣n cái chuyện “ mất nhau hay
c̣n nhau” của anh chàng Niêm-tóc-đỏ : chuyện
khó tin nhưng có thật ( bảo đảm 100% ) phải
không Xuân đờn c̣ ? Muốn hiểu phần sau xin
cứ gọi phone cho Quang Huỳnh sẽ rơ chứ đừng
hỏi đương sự mà bể mánh hết.
Trước ngày về tham dự Họp
khóa 22 và Đại hội 16 Vỏ bị Đà lạt, bà con
gặp nhau ở nhà của Nguyễn tấn Hoè gồm có
Phạm ngọc Thạnh ( Florida) , Trần văn Tiến
( Na uy ), Nguyễn như Lâm ( Virginia) , c̣n
ở Nam Cali th́ đông hơn : Bùi trung Nghĩa ,
Huỳnh vinh Quang , Trần văn Xuân , Đặng văn
Đức , Nguyễn văn Trọng ,.. Buổi tiệc
Barbecue c̣n có cả Courvoyer và Hennekein do
vợ chồng Ḥe khoản đăi. Tù trưởng
Tiến th́ Đại hội Vỏ bị nào cũng tham dự từ
Âu sang Mỹ. Đại diện muôn năm Lâm
th́ ở đời có ai học được chữ ngờ. Người
da đỏ Thạnh hơn 40 năm mới gặp lại vẫn
t́nh nghĩa anh em mặn nồng.
Một chầu “ Phở” ở Nam Cali
được vợ chồng Trương văn Tang làm chủ xị và
câu chuyện t́nh thật đẹp, thật mặn mà cũng
được kể lại. Anh chàng, tuy không sánh bằng
Phan An (?), nhưng lại là người đào hoa và
cũng là con người có “ hậu vận huy hoàng”.
Ngày đi tù về thiếu ǵ anh em ta làm “ dân
biểu”, làm cu li .. c̣n chàng th́ cứ nhỡn
nha nhận quà từ xứ Cờ Hoa và chờ đợi ngày “
ra đi có trật tự và đoàn tụ với người xưa”.
Và hai câu thơ của M.H. Hoài linh Phương
xin được trích tặng “ những người có cuộc
t́nh đẹp nhất” :
Và chiều nay trong gió mùa
đông thân thiết
Người bỗng là nơi an nghĩ sau
cùng cho trái tim tôi.
Tại hạ rất tiếc là không được
tham dự Họp khóa 22 v́ phải đi đón gia đ́nh
con gái định cư tại Mỹ đúng ngày 1/7 và có
tên trong ban tổ chức Đại hội 54 TQLC ngày
5/7/2008.
Ngày Đại hội TQLC có sự tham
dự của Nguyễn định Ninh ( Sacramento), Giang
văn Nhân ( Houston) , Vàng huy Liễu (
Florida). Cả 3 người đều đă tham dự Họp khóa
22 ở Bắc Cali do Lê viết Đắc cùng bà con 22
ở Bắc Cali tổ chức nhưng không dự Đại hội Vỏ
bị v́ tổ chức trùng ngày với Đại hội TQLC.
Trong nhiệm kỳ mới này th́ Vỏ văn Đức B22
thôi giữ chức Tổng hội trưởng mà người được
bầu là Nguyễn Hàm khóa 25 ở Nam Cali và Đại
diện Khóa 22 nhiệm kỳ này là Bùi trung Nghĩa
là người đă thực hiện DVD “Đoạn đường chiến
binh” cho Khóa. Xin được hoan hô Bùi trung
Nghĩa và Nguyễn Hàm. Và nghe đâu Họp khóa
22 và Đại hội Vỏ bị năm 2010 sẽ được tổ chức
tại Nam Cali. Năm ngoái ( 2007) Đại hội TQLC
ở Georgia do Đoàn công Tử đứng ra tổ chức,
bà con 22 cũng họp nhau ở nhà của nhà thơ
Nguyễn minh Thanh có cả Nguyễn hửu Thần và
Nguyễn kim Chung, Vàng huy Liễu, Giang văn
Nhân, Nguyễn định Ninh. Năm nay Đoàn văn
Tịnh cũng không về được. Thôi th́ năm tới (
2009 ) hẹn gặp nhau ở Des Moines, Iowa. Thế
nào cũng phải đi gặp Phạm ngọc Ái và Hà huy
Phi..
Sau ngày July 4, bà con 22 từ
miền Bắc đổ về miên Nam có vợ chồng Đổ văn
Chánh, Phạm văn Hải và Đặng văn Cần. Chánh
ở khách sạn Ramada trên đường Brookhurst, đi
thăm nhiều bà con thân thuộc ở đây. Chánh là
người rất quan tâm đến những người bạn mới
đến Mỹ, đă yểm trợ tài chánh cho Chiêu vĩnh
Trương về dự Họp khóa với anh em ở Bắc Cali.
Cần cũng là người chạy khắp vùng Sài g̣n Gia
định vận động tiền bạc anh em giúp đở Dương
công Phó lúc bị strock khi gia đ́nh Phó
chuẩn bị đi định cư tại Mỹ. Cần vừa về đây
th́ có tin buồn của người anh em ở San Diego
nên phải xuống dưới đó. Chỉ có vợ chồng Hải
là ở lại chơi nhà Huỳnh vinh Quang, ăn sáng
với nhau một chầu rồi ngày hôm sau lên đường
đi Las Vegas.
Người mới đến gần nhất (
24/8/08) là Nguyễn văn Cao có biệt hiệu là
Cao Sơn hay Cao Lùn ǵ cũng được. Ra trường
( 12/69) cùng với 9 người bạn chọn về binh
chủng Nhảy Dù (Điền minh Xuyến , Phạm văn
Hải , Quan khổng Phánh , Đổ văn Bền , Nguyễn
hửu Trí , Phạm quang Thành , Lê văn Đức , Đổ
đức Thắng ,..) Cao về Tiều đoàn 7 Dù cùng
với Hải và Đăng. Bị thương trong trận đánh
quyết liệt tại Hạ lào trong cuộc Hành quân
Lam Sơn 719. Rồi giải ngũ. Không đi tù và
vượt biên năm 1979. Hiện đang định cư tại
San Jose. Có Mẹ và em gái đang ở tại Nam
Cali. Con đường vợ con th́ nghe anh chàng
nói .. sao lung tung quá. Cũng chẳng cần đi
sâu vào phần tiểu sử mà làm ǵ. Chỉ biết hơn
40 năm gặp cái anh chàng Speaker trong Ban
Phát thanh Tiếng nói Vỏ bị năm xưa cũng c̣n
phong độ lắm. Tửu lượng ngang ngữa với Xuân
đờn có khiến Nghĩa Bùi cũng nể mặt.
V́ bài viết cho Bản tin nên
chắc đến đây cũng đủ rồi.
Cô-Tô Kiều,
Cali 30/8/08
______________________________________________________________________________________________
VÀI KỶ NIỆM VUI NHÂN CHUYẾN
ĐI DỰ HỌP KHÓA TRÊN SAN JOSE
Tôi gặp
Vân Ao trong một trường hợp thật
ngẫu nhiên.
Và cũng
trong một lần hết sức tinh cờ,
tôi may mắn được đọc những suy
nghĩ
của
Vân Ao dàn trải
trên
giấy
đă
làm tôi ngạc
nhiên đến thích thú. Với lối
hành văn b́nh
dị,trong
sáng , không đỏm dáng làm
duyên. Vân Ao
đă
mở
ra một cánh cửa mới của thể loại
Bút Kư: Trung thực, lôi cuốn và
đầy màu sắc với một bút pháp
linh hoạt, sống động.
Tôi tuổi
Giáp Thân nên đă
được Vân Ao thân mật gọi là
chị
Hai, và
cũng
không biết tự lúc nào tôi đă
nghĩ
về Vân Ao như một người
em
gái đáng yêu, dễ mến. Vân Ao
luôn trung thực trong suy nghĩ và
giản
dị trong ngôn từ. Có lẽ v́
vậy
Vân Ao đă
diễn
đạt dễ dàng
những
cảm
xúc của ḿnh
như
những lần to nhỏ cùng
tôi.
Thân chúc Vân Ao luôn hăng say
sáng tác để làm đẹp cho đời, cho
tập thể Vơ
Bị
và
nhất
là làm đẹp cho... chính tâm hồn
ḿnh.
Bây giờ
mời các anh,các chị cùng theo
bước chân của Vân Ao trong
chuyến hành
tŕnh
đi phó hội tham dự Họp Khóa trên
San Jose
Nguyễn
Thị Ngọc Bích |
Vân Ao
Tiếng chuông điện thọai reo, vừa nhấc máy,
mới hello đă nghe tiếng anh Nghĩa tân Đại
Diện khóa 22 ra lệnh. Vân Ao hăy viết một
bài tường tŕnh và cảm nghĩ về chuyến đi họp
khóa và đại hội vơ bị kỳ rồi nhé. Tui hoảng
kinh từ chối lia lịa, Thánh Thần ơi, nhè con
nhỏ ngu si dốt nát này mà anh Nghĩa sai làm
một chuyện “đội đá vá trời”, Từ thủa cha
sanh mẹ đẻ tới giờ tui có viết văn bao giờ
đâu (trừ lúc c̣n đi học bị bắt buộc phải làm
luận văn nhưng có tiếng là dở nhất lớp) bây
giờ mà viết th́ chỉ làm tṛ cười cho thiên
hạ thôi, vậy mà chị Nghĩa c̣n khuyến khích
tui cứ viết đi anh chị biết Vân Ao viết được
mà. Ủa sao anh chị Nghĩa biết mà tui không
biết ? hay là lần gặp mặt vừa rồi nh́n “dung
nhan” của tui rồi anh chị khám phá ra tui có
“ẩn tướng” làm nhà văn hay sao mà giao cho
tui cái sứ mạng cao cả này. Từ chối ḥai
không được tui bèn cầu cứu tới ông xă, hy
vọng giống như những lần trước, ông sẽ gạt
ngang ngay, từ chối cái rụp khi mỗi lần tui
xin xỏ hoặc có ư kiến ǵ. Nhưng sao lần này
vừa nghe tui “thỏ thẻ” đề nghị của anh chị
Nghĩa th́ ông ấy gật đầu tán thành liền. Mèn
đéc ơi tui có nghe lộn không vậy ? mọi lần
tui chưa mở miệng là ông đă lên giọng độc
tài cấm đóan sao bây giờ tui cần cái sự cấm
đóan đó th́ ông lại không làm. Tui tṛn mắt
nh́n ông thầm nghĩ chắc trời sui, đất khiến
ông phải chịu xấu lây với tui nên ông mới
đâm ra dễ dăi ngang xương như vậy. Nếu ông
không sợ câu “xấu thiếp hổ chàng ‘ th́ tại
sao tui phải sợ chứ ? Mà biết đâu khi vừa
thấy văn chương chữ nghĩa của tui th́ anh
chị Nghĩa sợ hăi kêu trời rồi hết dám kêu
tui viết luôn như vậy là êm xuôi mọi chuyện.
Tui vẫn nhớ ḥai, nhưng không
thể nào diễn tả được những cảm t́nh sâu sắc
mà các anh chị khóa 22 nói riêng và của tập
thể Vỏ Bị nói chung đả dành cho vợ chồng tui.
Đại Hội Vơ Bị và họp khóa 22
được tổ chức tại San Jose, Bắc CA nhưng
chặng đến đầu tiên của vợ chồng tui lại là
Nam CA. Ông xă tui muốn gặp lại những người
bạn thân thiết cùng khóa ở Nam CA trước, rồi
sau đó cùng nhau đi Bắc CA. Phần tui cũng
nôn nao mong gặp lại các vị phu nhân của các
anh ấy. Kỳ này đặc biệt là được gặp lại anh
chị Tiến từ Na UY sang, mà chị Tiến lại là
bà chị kết nghĩa của tui. Nguyên nhân là v́
2 đứa tui tôi cùng tên lại cùng chữ lót ,
không biết sao Ba Má chị ở ng̣ai Quảng Tín
xa xôi, c̣n Ba Má tui ở tuốt cái xứ Trà Vinh
mà 2 tư tưởng lớn gặp nhau nên đặt cho 2 đứa
tui cùng tên như thế, nhưng tại sanh sau đẻ
muộn nên đành cam phận làm em. Chị họ Hồ,
nên anh chị Nghĩa kêu chị là Vân Hồ, mà hễ
có hồ th́ phải có ao, mà ao th́ bé hơn hồ ,
thế là tui có cái nickname Vân Ao, quư vị
hiểu tại sao tui cứ xưng ḿnh là Vân Ao rồi
chứ ? Nói thiệt tui khóai cái nickname của
tui lắm, v́ mặt ao luôn luôn phẳng lặng,
không sóng gió như biển cả, hy vọng cuộc
sống của vợ chồng tui lúc nào cũng êm dềm,
lặng sóng như mặt ao cho đến cuối đời. Cám
ơn anh chị Nghĩa đă cho tui cái nickname này,
cũng như phu nhân của anh Xuân đờn c̣ trẻ
nhất trong khóa nên cũng được anh chị Nghĩa
cho cái nickname là Út Nhỏ nghe dễ thương
hết biết.
Trở lại chuyện, vừa đến Nam
CA, check-in khách sạn xong th́ anh chị
Hùynh Vinh Quang đến đón vợ chồng tui đến
nhà anh chị Xuân để họp mặt với các anh chị
khác. Nghe chị Quang nói Út Nhỏ của tui đang
đổ bánh xèo để thiết đăi các bạn, tui nghe
mà nuốt nước bọt. Tui vốn hảo bánh xèo, sao
Út Nhỏ biết ư tui quá vậy hà ? Vừa đến cửa
th́ gặp ngay bà chị Vân Hồ của tui, mừng hết
biết, Út Nhỏ th́ cái miệng cứ tía lia, báo
hại tui phải đáp ứng mệt nghỉ. Nh́n lại th́
thấy có anh chị Quang, anh chị Ḥe, chị
Trọng, anh chị Thạnh, anh chị Tiến, anh Lâm
v..v…
Lần đầu tiên tui gặp anh
Nghĩa, dù quen thuộc với tên của anh qua
cuốn DVD Đời Chiến Binh của Khóa 22, Anh
thật là vui tính, tiếc là không có chị Nghĩa
hôm ấy v́ chị bận không đến được, cũng là
lần đầu tiên tui đươc gặp chị Ḥe, chị Trọng
và chị Thạnh, các chị thật là dễ thương và
nhiệt t́nh. Vừa thưởng thức món bánh xèo vừa
rộn ră chuyện tṛ. Các ông th́ mày tao chi
tớ, các bà th́ chị chị, em em thân thiết như
người trong một gia đ́nh. Ủa sao tui lẩm cẩm
qúa vậy ? chẳng phải là tụi ḿnh cùng chung
một gia đ́nh Vơ Bị hay sao?
Tiệc tàn rồi nhưng chẳng ai
muốn ra về, nhưng rồi cũng bịn rịn chia tay
hẹn gặp lại nhau ngày 02 tháng 07 cùng nhau
đi Bắc CA.
Sáng ngày 01 tháng 07 tui
cùng ông xă hẹn ăn sáng với anh chị Tiến,
anh chị Quang, anh chị Nghĩa, anh chị Xuân
và anh Cự ở tiệm phở Thăng Long. Hôm nay gặp
được chị Nghĩa rồi, trước kia tui vốn ái mộ
giọng nói của chị trong cuốn DVD khóa 22,
nay gặp chị tui càng thấy có cảm t́nh hơn.
Nh́n chị sao tự nhiên tui nhớ câu hát trong
một bản nhạc của Phạm Duy “ Nầy cô em Bắc Kỳ
nho nhỏ….” Chắc chắn chị là cô Bắc Kỳ nho
nhỏ của anh Nghĩa rồi, sao mà chị dễ thương
thế , chị cứ Vân Ao ơi, Út Nhỏ à làm 2 đưá
tui cứ nghệt mặt ra v́ cảm động.
Nghe anh chị Nghĩa bận việc
nhà không đi họp được, cả bọn mất vui, tui
và Út nhỏ trở giọng năn nỉ, cuối cùng v́
giọng kèn, tiếng uyển của tụi tui mà anh chị
xiêu ḷng gọi phôn bàn giao việc nhà cho cô
em rồi hẹn sáng mai gặp nhau ở bến xe đ̣
Ḥang.
Sáng hôm sau, anh chị Nghĩa
đến đón vợ chồng tui ra bến xe, đến nơi, vui
ơi là vui, lại gặp lại các anh chị, khóa 22
c̣n có thêm anh chị Hải , anh Trương. Gần
đến giờ lên xe, bỗng dưng chị Tiến và chị
Quang giao cho tui nhiệm vụ phải lên xe
trước giành chỗ tốt cho các vị Vơ Bị. Trời
ơi , bộ mặt tui cô hồn lắm sao mà 2 bà chị
lại sai tui làm cái chuyện “mất ḷng thiên
hạ” nầy. Vậy mà tui cũng gật đầu vâng lệnh 2
bà. Xe vừa đến là tui đă phóng lên rồi, thôi
th́ chỗ này cái ví, chỗ kia cái bóp, chỗ nọ
tờ báo, rồi cell phôn, nón, bao ny lông tui
cứ đặt lia lịa ở những dăy ghế hàng trên.
Tui bắt gặp không ít những cái háy, cái
ngúyt, cái nh́n hậm hực của các vị hành
khách khác, nhưng tui cứ tỉnh bơ làm như
không thấy ǵ hết để chu ṭan nhiệm vụ của 2
bà chị giao phó. Sau khi phe ta ai vào chỗ
nấy, tui mới yên ḷng đi t́m ông xă của tui
th́ hỡi ơi, thành hoàng thổ địa ơi ! nẫy
giờ tui “tả xông hữu đột, giành dân chiếm
đất “ đổ mồ hôi hột để dành chỗ tốt mà sao
ông xă tui lại ngồi sau chót thế kia ? lại
gần rest-room nữa chứ. Tui hết hồn chạy tới
hỏi han th́ chàng nhỏ nhẹ giải thích: thấy
tui hung hăn quá, du côn qúa nên chàng đành
phải hy sinh nhường ghế của tụi tui cho các
vị hành khách để tui khỏi bị thiên hạ chửi
rủa. Mèn ơi, nghe ông nói mà tui thở ra.
Thôi th́ thuận vợ thuận chồng tát bể đông
cũng cạn, tui đành phải tới ngồi cạnh ông mà
ḷng th́ ấm ức. Nhưng ngồi xa quư bà qúa làm
sao tui đía được đây ? nhưng mà may qúa trời
không phụ “người hiền”, anh Tiến từ hàng ghế
trên cùng, xuống đổi chỗ bảo tui lên ngồi
với bà chị Vân Hồ của tui, mừng quá tui vọt
ngay quên cả cám ơn sự “hy sinh” của anh
Tiến. Thế là tui có dịp ăn nói lia chia,
cười nghiêng ngả. Tui vẫn chưa quên được mối
thù với ông xă tui về tội bắt tui ngồi ghế
hạng chót nên kể chuyện tiếu lâm về ông làm
các chị cười nghiêng ngả, ông xă tui đâu có
ngờ ḿnh đang bị cô vợ yêu qúy bán đứng.
Đến San Jose vừa xuống xe đă
thấy các anh Đắc, Nhạc, Nhân … đến đón, tay
bắt mặt mừng. Các ông hớn hở chuyện tṛ, bỏ
mặc hành lư cho các bà tay sách nách mang.
Mà thôi, cũng nên thông cảm, bạn bè người
ta lâu lắm mới có dịp gặp nhau, nghĩ vậy nên
không thèm quắc mắt với ông xă tui như mọi
lần.
Về đến nhà anh chị Đắc đă
thấy không khí tưng bừng, náo nhiệt. Vừa mới
cúi đầu chào các anh chị, chưa phân biệt
đươc ai là ai th́ đă bị chị Mai Vĩnh Phu cốc
vào đầu cho mấy cái hỏi sao đến trễ vậy ?
Tui chưa kịp phân trần cho nỗi oan của ḿnh
th́ đă thấy trên bàn ăn, chua choa ơi sơn
hào hảo vị, món ngon vật lạ, bánh trái ê hề.
C̣n đang hau háu nh́n những món ăn th́ chị
Mai Vĩnh Phu đă kéo ra ng̣ai họp mặt với các
chị, có chị tui đă gặp qua, có chị tui mới
gặp lần đầu nhưng sao thân t́nh như ruột
thịt. Nh́n các chị tui thấy chị nào cũng dễ
thương xinh đẹp, ḿnh hạc xương mai, Nh́n
lại tui, tấm thân bồ tượng, ḿnh voi xương
cọp, bởi vậy đi đâu tui với Út Nhỏ cũng kè
kè bên nhau, một đứa tṛn trịa, một đứa phốp
pháp ngồi kế bên nhau mới không thấy tủi
thân. Anh chị nào có biết môn thuốc bí
truyền mà cứ ăn uống thả ga vẫn không lên
cân làm ơn chỉ dùm Vân Ao tui mang
ơn, chớ để ông xă tui phàn
nàn là đă tṛn quay mà vẫn ham ăn, hổng biết
tự thắng ǵ hết,
Trời ơi nghe ông nói mà tui ứa gan, mấy ông
là Vơ Bị th́ mới tự thắng để chỉ huy, c̣n
tui có chỉ huy ai đâu mà phải tự thắng ,
phải không các anh chị ? Sau khi được thưởng
thức những món ăn ngon, mọi người chia tay
hẹn ngày mai gặp lại.
Sáng hôm sau cũng tại nhà anh
chị Đắc cuộc họp khóa mới chính thức bắt đầu.
Trong khi các ông lo việc “quốc gia đại sự”
th́ các bà cũng tụm năm tụm bảy nói cười rỉ
rả, chỉ có lúc bầu ban đại diện mới gây sự
chú ư của qúy phu nhân. Tui cũng lắng tai
theo dơi thời sự, các anh Đắc, anh Nhân, anh
Nghĩa được đề cử, nhưng anh Đắc và anh Nhân
từ chối v́ 2 anh quá bận, c̣n anh Nghĩa th́
chối từ không được v́ các anh đă ủng hộ hết
ḿnh với số phiếu đạt kỷ lục từ trước đến
nay. Thế là anh Nghĩa đắc cử đại diện Khóa.
Tui cũng phấn khởi vỗ tay đôm đốp nhưng sực
nh́n nét mặt ưu tư của chị Nghĩa tui tốp lại
ngay. Tui biết có bà vợ nào thích ông xă
ḿnh “ăn cơm nhà, vác ngà voi” tốn công, tốn
sức, tốn th́ giờ đôi khi c̣n tốn của nữa mà
có được cái lợi ǵ đâu ? Nhưng v́ sự tin
tưởng nhiệt t́nh của anh em,của bạn bè mà
anh chị phải chấp nhận.
Buổi họp chấm dứt bằng một
màn thưởng thức những món ăn độc đáo do chị
Đắc và các chị ở San Jose đảm trách. Không
khí vui vẻ, thức ăn ngon lành nên các anh
chị tận t́nh chiếu cố. Bà chị Vân Hồ và chị
Quang cứ sai tui chạy lấy thêm món này món
nọ, bộ số tử vi của tui có cung nô bộc hay
sao mà cứ bị 2 bà chị nầy sai ḥai.
Sau cuộc họp khóa, mọi người
chia tay, hẹn gặp lại trong buổi dạ tiệc tối
nay. Về đến khách sạn các ông lăn đùng ra
ngủ, c̣n tui, chị Tiến và Út Nhỏ th́ o bế
sắc đẹp để tối nay dự tiệc. Tui vốn vụng về
nên nhờ Út Nhỏ tân trang dùm, tui phải “ngon
lành” hơn thường ngày để khỏi mất mặt ông xă
tui.
Đêm đến không khí dạ tịệc rộn
ră tiếng cười. Ng̣ai các anh chị cùng khóa
c̣n có sự tham dự của một số quan khách thân
hữu. Có triển lăm h́nh ảnh 40 năm các anh
“xuống núi”. Nh́n h́nh ảnh các anh ngày xưa
sao thấy hào hùng, phong nhă qúa, cho đến
bây giờ dù tuổi đời đă chồng chất các anh
vẫn giữ được phong độ của các chàng trai Vơ
Bị ngày nào. Ngày xưa các anh ga lăng với
bạn gái, với người yêu. Bây giờ ga lăng với
phu nhân của ḿnh bằng một màn tặng hoa hồng
cho các bà. Nhận cành hoa hồng từ tay ông xă,
tui bồi hồi cảm động, mèn ơi, từ ngày quen
ông lúc tui 16, 17 tuổi đến bây giờ, gần 40
năm sau tui mới được ông tặng một cành hoa.
Hồi nào tới giờ cái lá c̣n không có nói chi
hoa, cám ơn sáng kiến của anh chị Đắc thật
nhiều.
Chương tŕnh văn nghệ với màn
vũ của các con, cháu anh chị Đắc thật đặc
sắc. Độc đáo nhất là màn thổi sáo của anh
Xuân đờn c̣, anh thổi sáo hay không kém lúc
anh kéo đờn . Ng̣ai ra c̣n có các tiết mục
như đơn ca, song ca của các anh, các chị
không kém phần hào hứng.
Đêm dạ tiệc thành công mỹ măn,
chia tay nhau trong bùi ngùi, luyến tiếc.
Tui càng buồn hơn v́ ngày mai anh chị Nghĩa,
anh chị Quang, anh chị Xuân trở về Nam CA,
đành hẹn gặp lại nhau sau ngày Đại Hội Vơ Bị
bế mạc.
Ngày hôm sau,với sự hướng dẫn
của anh chị Đắc, và các anh chị ở San Jose
cuộc du ngọan thật là thú vị, với những
phong cảnh tuyệt vời của vùng Bắc CA. Nào là
cây cầu nổi tiếng Golden Gate, nào là hải
vịnh San Fancisco v..v… Không có Út Nhỏ tui
kè kè theo chọc phá chị Bùi Văn Lư để nghe
chị sỉ vả tui bằng giọng Huế nghe ngọt lịm,
Chị Lư và chị Trần Tư mà nói chuyện với nhau
th́ nghe êm như ru, 2 chị trở giọng Huế dễ
thương hết biết. Đến khi tui chen vào với
giọng rổn rảng” dao to búa lớn” nghe cũng
hết biết luôn, thảo nào ông xă gọi tụi là
“bà La sát” thật không oan tí nào. Cuộc du
ngọan chấm dứt lúc 3 giờ chiều, chia tay
nhau hẹn gặp ngày mai, ngày Đại Hội Vơ Bị
khai mạc.
________________________________________________________________________________________________
SINH HOẠT
FLORIDA
Sau
ngày gặp
nhau ở San Jose, t́nh bạn
bè vẫn
c̣n nồng
ấm trong ḷng các bạn
và các chị.
Cũng một tâm t́nh này,bạn
Lư Hải Vinh đă gởi
đến các bạn ở Florida, ở Georgia lời
nhắn
gọi gặp nhau vào ngày Chủ
Nhật 31-8-08
tại
nhà của
bạn.
Với chủ trương là ở tuổi của chúng ta hiện
nay, nếu có cơ hội và có thời
gian,
chúng ta nên gặp
nhau
càng nhiều
càng thân thiết
hơn, ấm cúng hơn.
Cách xa 12 giờ
lái xe, đi trong mưa
gió do ảnh hưởng của cơn băo
Gustar, anh chị
Đ̣an
Văn Tịnh và cháu trai đă
từ
Georgia tới nhà Lư Hải
Vinh lúc 7:30 tối thứ
bảy
30-8-08.Cũng
từ Georgia có anh
chị
Bùi Văn Lư đi cùng anh chị
Lê Trường Hậu B/21 .Từ Orlando
tới
có anh chị Vàng Huy Liễu
.Từ Port St Lucie có anh
chị
Lê Văn Kiện.
Tại
West Palm Beach có anh chị chủ nhà
Lư Hải
Vinh, anh
chị
Đặng Văn Cần. Đặc biệt là
anh chị
Phạm Ngọc Thạnh
cũng
tới (anh Thạnh đang trong thời kỳ giải phẫu
ruột).Ng̣ai
ra c̣n có anh chị
Đ̣an
Văn
Qúy K25 từ Orlando
tới
và
anh chị
Chương (em rể của chị Vinh) ở sát
nhà cũng
tham dự.
Tổng
cộng có 12 anh chị K22 và
6 anh chị
là
khách mời.Đặc
biệt, hôm nay lại là ngày sinh nhật của chị
Phạm Ngọc
Thạnh
nên
tất
cả anh chị em
hiện
diện đều được thưởng
thức
hương vị ngọt ngào
của
bánh sinh nhật do chính
tay chị
làm.Buổi
gặp gỡ này
tuy bạn
bè
không nhiều
lắm, nhưng vẫn
tạo
được sự vui vẻ ấm cúng như tất cả các buổi
gặp mặt
khác của
khóa 22. Ở đây
cũng
cần ghi nhận thêm
là
đang lúc
ồn ào vui vẻ th́
bạn
Lê
Viết
Đắc từ San Jose gọi đến để chia xẻ sự vui vẻ
cùng với
bạn bè đang hiện diện. Thế là
từng
người một đă
tiếp
chuyện với bạn Đắc trong niềm thân ái an
vui.Có
lẽ
chuyện đặc biệt hơn cả trong buổi gặp gỡ bạn
bè
ngày chủ
nhật 31-8-08
này là tất
cả h́nh
ảnh được
ghi lại đều do anh “phó nḥm” 9 tuổi, con
của Đ̣an
Văn
Tịnh thực
hiện.
Đặng văn Cần tường tŕnh
___________________________________________________________________________________________________
NGƯỜI VÀ
VIỆC
Trong cuốn
DVD Đoạn Đường Chiến Binh của Khóa 22, anh
Nguyễn đ́nh Thọ
có tiết lộ là trong trại
tù CS anh đă
được anh NV Mùi
nhường phần cơm cho ḿnh
khi sức
khỏe đang trong t́nh trạng
suy sụp. Nghĩa cử cao đẹp này của
anh Mùi đă gây nhiều
xúc động
và
ngưỡng phục của nhiều người
trong đó có chúng tôi. Gần đây chúng tôi có
dịp tiếp xúc với anh Mùi để t́m
hiểu
thêm về
chuyện này.
Nhưng
với
bản chất khiêm tốn
và kín đáo, anh đă khiêm nhường
coi đó như một việc làm b́nh thường
của những người trong cùng cảnh
ngộ.
Để t́m hiểu thêm về con người luôn nêu cao
gương đạo đức và đầy ḷng nhân ái này. Mời
các anh và các chị cùng theo dơi phần
nói chuyện
của
chúng tôi với anh Nguyễn văn Mùi dưới đây
BTK22 :
Thân chào anh Mùi, câu đầu
tiên muốn hỏi anh là xin anh vui ḷng cho
biết quá tŕnh họat động của anh kể từ sau
ngày măn khóa.
Anh NV Mùi :
Năm 1967 măn khóa về tŕnh
diện SD25BB đợt đầu gồm: Mùi, Lương thanh
Thủy, Hùynh trúc Thanh, Hà phong Giao, Vũ
Bắc, Phùng văn Hưng. Tất cả đều được lệnh
Thiếu Tướng Phan trọng Chinh, Tư Lệnh Phó bổ
sung về Trung Đ̣an 49. Tôi về Tiểu Đ̣an
2/49, làm Trung Đội Trưởng 2/3. Tháng 1/68
tôi được bổ nhiệm ĐĐT/ĐĐ1, TĐ2/49. Tháng
12/68 lên Trung Úy. Tháng 4/70 lên Đại Úy.
Tháng 1/71 được QĐ3 tuyên dương đơn vị
trưởng cấp ĐĐ xuất sắc nhất trong chiến dịch
thi đua diệt giặc và kiện ṭan đơn vị. Năm
1970 được Quân Đ̣an đề cử đi thăm quan Đài
Loan một tháng nhưng v́ tôi bị thương nặng
đang nằm bệnh viện Cộng Ḥa nên không thể
theo phài đ̣an . Tháng 5/71 ĐĐT/TS Trung
Đ̣an 49 tăng cường bảo vệ An Lộc. Tháng 4 và
5/72 cùng chiến đ̣an 32/21 giải tỏa quốc lộ
13. Tháng 11/72 chiến đ̣an 225 trở về Tây
Ninh. Tháng 12/72 thuyên chuyển về tiểu khu
Đinh Tường làm TĐT/TĐ513 ĐPQ đến tháng
4/75.Ân thưởng: 4 dương liễu, 6 sao vàng, 3
sao bạc, 3 sao đồng và 4 sao đỏ, 1US Bronze
star.
BTK22
:
Sau năm 1975, bạn c̣n ở lại
VN. Như vậy chắc hẳn bạn không tránh khỏi bị
gọi đi tŕnh diện ? Xin bạn tóm lược sơ qua
về những ǵ đă xảy đến cho bạn trong giai
đọan này.
Anh NV Mùi:
Sau 30/4/75 về nhà ở ngă ba
Hàng Sanh. Tŕnh diện cải tạo cùng với
Trương Văn Minh. Ở trại Long Giao, Long
Khánh. Bị đưa ra Bắc tháng 11/75. Lập trại 4
Thác Bà , Tuyên Quang. Chuyển qua trai 2
Thác Bà tháng
4/76. Trong trại này tôi gặp
một số Khóa 22 như Trần châu Giang, Trần
thanh Tùng, niên trưởng Năm râu ,
Đặng đ́nh Liễu Khóa 19. Khóa
20 th́ có các anh Duệ, Quang,Niêu, Nam nhí
BĐQ…Kể từ ngày bị đày ra thượng du Bắc Việt
tù nhân đều biết rơ số phận ḿnh là không có
ngày về, v́ không có bản án. Chúng chỉ mập
mờ là chừng nào các anh học tập tốt, lao
động tốt đảng sẽ xét cho ra trại. Anh em tù
một số t́m cách trốn trại, một số trở mặt
làm tay sai cho chúng, cũng có anh tự sát.
Lúc này số anh em Vơ Bị đ̣an kết lại sống
chờ cơ hội , một số anh tung tin đồn Mỹ sẽ
rước v́ nhân đạo. Liên Hiệp Quốc lên án
chính sách trả thù vi phạm nhân quyền và
luật tù binh….để củng cố ḷng tin của anh em.
Lúc đó tinh thần anh em xuống thấp vô cùng ,
sức khỏe suy kiệt nhanh chóng. Số người chết
vi kiệt sức, v́ bệnh tật không thuốc chữa
càng gia tăng .
BTK22 :
Khi thực hiện cuốn DVD cho
Khóa, chúng tôi đặc biệt chú ư đến một đoạn
trong phần tiểu sử của bạn Nguyễn đ́nh Thọ.
Trong đó, bạn Thọ có nói đến sự giúp đỡ đầy
t́nh nhân ái và can đảm của bạn. Bạn đă
nhường phần cơm của ḿnh cho bạn Thọ. Thưa
bạn, trong tù, v́ bị đói triền miên, miếng
ăn đă là một vấn đề sinh tử làm nhiều người
mất cả nhân tính để trở thành con vật dễ sai
khiến đúng theo chủ ư của bọn CS. Nhường
phần ăn của ḿnh cho người khác quả là điều
chúng tôi chưa bao giờ được nghe. Bạn có thể
cho biết cơ duyên nào bạn gặp lại bạn Thọ
trong tù và ḥan cảnh dẫn đến việc bạn
nhường phần cơm của ḿnh cho bạn Thọ ?
Anh NV Mùi :
Tháng 10/77 trong đợt một ,
số anh em ở trại khác mới chuyển đến có
Nguyễn đ́nh Thọ, anh được bổ vào đội phá
rừng khai hoang với tôi, tinh thần anh c̣n
vững lắm nhưng thân xác tiều tụy, âu lo. Mỗi
lúc nói chuyện thường dảo mắt chung quanh đề
pḥng kẻ nghe lén . Tôi và anh xác định kẻ
thù đúng là gian ác, là tội đồ của dân tộc,
chúng ta thua do quyền lợi của siêu cường .
Anh là dân tham mưu, là Cán Bộ SVSQ, tôi là
dân quen chiến đấu , nên tôi và anh thỏa
thuận để cộng sinh. Anh dậy tôi thêm tiếng
Anh. Tôi dấu khoai, sắn, rau, măng rừng về
nấu ăn thêm chung hai đứa cho đỡ đói , đôi
lúc theo đội đi bắt cá bống. Tôi có thêm sẵn
bổ dưỡng th́ nhường phần cơm tù cho anh,
giản dị chỉ có thế thôi. Sang năm 1978,
chuẩn bị đánh Trung Cộng , chúng chuyển tôi
về Vĩnh Phú trại Tân Lập , c̣n anh Thọ th́
đến trại nào tôi không rơ.
BTK22 :
Trước khi chúng ta chia tay,
xin anh cho biết vài cảm nghĩ về sự cần
thiết của Hội Ái Hữu Khóa 22 TVBQGVN cũng
như những họat động và ảnh hưởng của Hội.
Anh NV Mùi :
Cảm nghĩ của tôi về khóa 22
th́ cũng đơn giản thôi . Tôi cùng một số Anh
Em khác đă gặp nhau ở Faculte des Science
đường Cộng Ḥa, lúc ấy qủa thật tôi có nghĩ
ǵ tới trường Vơ Bị đâu , Tôi đang học dự bị
Y Khoa, rồi những xáo trộn xă hội lúc đó,
nào biểu t́nh , nào chống thủ tướng Hương,
nào Phật Giáo chống Công Giáo, Tôi và một số
anh em bị cảnh sát ban đêm đến xét nhà t́m
bắt , Tôi may mắn không có nhà nên chui về
tỉnh lánh nạn, rồi vài thằng bạn như Nguyễn
ḥai An, Châu, Đức, Nghiệp…thường gặp nhau
hỏi thăm tin tức để trở lại trường, lúc vui
miệng bàn đến chuyện đi lính về đánh cảnh
sát để rồi tôi và Nguyễn ḥai An B22 vào
khóa 22. Rồi những ngày tháng ở trường Vơ Bị
tôi thấy rất hợp với tôi. Làm trai cho đáng
nên trai. Xuống đông, đông tĩnh, lên đ̣ai
đ̣ai tan.
Vào Vơ Bị chẳng ai bắt, chúng
ta đều tự nguyện. Nơi đây tôi đă gặp các bạn,
những đứa con yêu của Tổ Quốc . Tôi vô cùng
hănh diện được làm bạn với các bạn. Đây
chính là sợi dây vô h́nh nối kết tôi và các
bạn cùng khóa. Tôi và các anh đă tưới máu
đào lên mảnh đất quê hương để giữ an ninh
cho đồng bào ḿnh, bao người đă ngă gục nơi
chiến trường, bao người đă gởi lại một phần
thân thể cho quê hương. Chúng ḿnh từng chia
sẻ lao nhọc để rồi nay thành dân tha hương,
chúng ḿnh gặp lại nhau tóc bạc da mồi th́
danh xưng HỘI ÁI HỮU chỉ nói lên được một
phần nào t́nh chiến đấu của chúng ḿnh thôi,
nghĩ xa hơn nữa những anh em lọai 2 lọai 3
c̣n kẹt lại quê nhà với bao đối xử phân biệt
của chính quyền, không đủ sức khỏe để sinh
sống th́ một chút tương trợ của anh em ḿnh
tuy nhỏ bé nhưng về mặt tinh thần tôi nghĩ
thật to lớn.Hội ÁI HỮU VƠ BỊ thật là ư nghĩa
đối với tôi, với những bạn cùng chí hướng và
là một tấm gương cho thế hệ con cháu chúng
ta.
Tôi thành thật hănh diện là
thành viên của Hội Ái Hữu Cựu SVSQ trường
VBQGVN. Vững tin chúng ta sẽ được phục hồi
DANH DỰ.
__________________________________________________________________________________________________
VÀI KỶ
NIỆM VỚI BẠN MẠCH KỲ TRUNG
Lên
San Jose tháng 7/08 vừa
qua, ban tổ chức họp
khóa 22 tại
Bắc CA gởi tặng mỗi bạn SVSQ hóa 22
một
tập kỷ yếu trong đó ghi lại nội dung những
sinh hoạt
của
khóa tại hải ngoại trong những năm qua. Đây
là
một
cố
gắng
của 3 bạn Cần, Nhân và
Phu.Lần
giở từng trang, bỗng tôi chợt chú ư tới
tấm
h́nh
mà cách
đây chừng 7,8 năm chính
tay tôi nhận
từ đại diện khóa tại quê
nhà VN gởi
sang . Bức h́nh
ghi lại
3 đứa trẻ vị thành
niên, 2 gái, 1 trai đứng trước hai ngôi mộ
chôn song song với
nhau, trước hai ngôi mộ
có tấm
bia ghi tên
Mạch
Kỳ Trung. Đó chính
là 2 ngôi mộ
của vợ chồng bạn Mạch Kỳ
Trung .
Chắc
các bạn cũng biết bạn Mạch Kỳ Trung ở đại
đội H, dáng người hơi lùn, nước da trắng,
mặt
tṛn
,
đặc biệt bên dưới cằm có 1 một
nốt
ruồi và
vài cọng
râu lưa thưa. Sau khi rời trường cuối năm
1967 bạn Mạch Kỳ Trung cùng
với
các
bạn
Phan Công Nghiệp (B), Trịnh Đ́nh
Thông (C),
Đặng
Minh Học
(D), Nguyễn Duy Hoàng (H) , Lê Văn Ven (B)
và
sau này có thêm bạn
Nguyễn Thành
Chức
(H+B) thiết giáp
cùng về
Sư Đoàn 18 và cuối năm 1969 có thêm
Huỳnh
Cừ
và Nguyễn
Hữu Thức (C) v..v..
Có một
điều đặc biệt là
khi các bạn
về tŕnh
diện
Sư Đoàn
18 th́ ông Tướng
Tư Lệnh bận hành
quân . PTQT phân phối
các
bạn
đi các đơn vị, khi công tác xong trở về được
tin các
học
tṛ
của
ḿnh
về
đơn vị, ông tướng Lâm Quang Thi kêu
tập
trung các bạn trở lại tŕnh
diện
ông xong mới trở lại đơn
vị
đă
phân phối.
Như các bạn biết, tôi sinh
trưởng tại vùng
quê Long Thành,
Nhơn Trạch thuộc tỉnh Biên
Ḥa lại
là
vùng trách nhiệm
của
Sư Đoàn 18, Trung Đoàn 48. Trong lần được
phép về thăm gia đ́nh
tôi và bạn
Trung gặp nhau hơi bất ngờ khi đơn vị của
bạn đang hành quân và đóng quân tại khu nhà
tôi. Gặp
nhau mừng rỡ hàn
huyên tâm sự
rồi tôi trở lại đơn
vị.
Chừng vài năm sau trong lần về phép ở Sài
G̣n,
đang
lang thang một
ḿnh
ở khu Hàm
Nghi t́nh cờ
gặp lại Mạch
Kỳ
Trung , hai đứa rủ nhau vào
quán cóc dọc
lề đường uống nước. Qua câu chuyện bạn cho
biết đă
giải
ngũ
và
hiện
đang sinh sống bằng nghề đạp xe
ba gác. Sau lần
gặp tôi tại quê
nhà tôi, vùng hành quân của
bạn , sau đó bạn bị thương và
có lần
làm
tùy viên cho ông thiếu
tướng Lâm Quang Thơ. Bạn cho biết đang ở bên
Nhà Bè.Nh́n bạn
Trung hiện tại đâu c̣n
phong thái và h́nh
ảnh của 1 sĩ quan ,chua xót
quá.Sau
biến
cố 30/4,mỗi người một ngă,
gần
sắp
sửa
đi cùng gia đ́nh
định cư tại Hoa Kỳ theo
chương tŕnh
HO. Hai bạn
Mỹ và
Nửa
có cho
tôi biết
là
vợ
chồng anh Trung bị bắn chết tại
Cần
Thơ bởi 1 cán bộ Cộng Sản v́
tranh chấp
điện nhà kế bên tên Cộng Sản này.
Sau
khi qua Mỹ tôi có
liên lạc
các bạn ở VN t́m
lại
gia đ́nh
bạn
Trung và
con cái sinh sống
ra sao ?. Khóa 22 có gởi tiền về chi phí cho
bạn
Nguyễn
Duy Hoàng
xuống
Cần Thơ t́m
nhưng
không t́m
ra
gia đ́nh
Trung . Sau
đó chính 2 bạn Mỹ và
Nửa
xuống 1 lần
nữa
và
t́m
được có chụp 1 tấm ảnh trước
mộ vợ chồng
Trung .Viết
tới đây nhớ đến bạn Trung. Mạch kỳ Trung giờ
này
thân xác và h́nh hài của
ạn trở về với cát bụi, bạn đă
nằm
yên
vĩnh
viễn trong ḷng
đất mẹ, chúng tôi c̣n
tồn
tại trên
quả
đất này, Cũng một lần chúng ta có dịp gặp
nhau và tụ hội
trên ngọn
đồi 1515 trên
miền
cao nguyên đất Việt. Nếu vong
linh của
bạn hiển linh hăy
trở
về phù
hộ
cho chúng tôi và
các
đoàn hậu duệ để sớm trở về
quê hương VN trong tự do và
thanh b́nh .
Huỳnh
Vinh Quang
|